ThơVăn hóa - Nghệ thuật

Bàn tay Mẹ | Thơ

Quán Ven Đường: Chia sẻ chút tâm tình của ĐC Jos. Châu Ngọc Tri trong lần về thăm mẹ tại quê nhà Đà Nẵng. Năm nay, bà mẹ đã 104 tuổi…

Khi mắt con chớm mờ,
Và mắt Mẹ đã lòa,
Con mới năng về nhà,
Nâng niu hàn tay Mẹ.
Ngày xưa con còn bé,
Mẹ nắm gọn tay con.
Giờ tay Mẹ héo hon,
Con câm tay Mẹ nhé!

Rồi con kể Mẹ nghe,
Bàn tay bao xinh tươi,
Khi Mẹ tuổi đôi mươi,
Tay trong tay cùng Bố,
Chút thẹn thùng xấu hỗ,
Đưa nhau đến Nhà thờ,
Để nên duyên chồng vợ,
Bắt đâu một gia đình.
Bàn tay bao ân tình,
Bao đám đang quán xuyến.
Bố con từng kể chuyện:
Mẹ con rât tuyệt vời!
Từng đứa con chào đời,
Đôi tay này chăm sóc,
Nếp thời gian ngang dọc,
MườỈ ngón nguyên vẹn mườị
Ngày xưa bao xinh tươi,
Bây giờ sao gầy guộc?!

Bao lời kinh con thuộc,
Bao bài hát không quên,
Bàn tay Mẹ làm nên,
Đời con bao kỳ tích.
Mẹ ơi con yêu thích,
Nắm tay Mẹ hằng giờ.
Cám xúc dâng tràn bờ,
Lặng nhìn bàn tay Mẹ.
Gánh đời con nặng nhẹ,
Lúc gân rồi lúc xa,
Mấy khi được về nhà,
Mẹ vẫn luôn nâng đỡ.
Tính Mẹ hằng che chở,
Từng tay chuỗi Mẹ lần,
Kinh Thương xót Mẹ dâng,
Nguyện cầu cho con mãi.

Trăm năm Mẹ từng trái,
Nay chỉ tính từng ngày.
Đèn đời Mẹ vơi đầy,
Con sợ từng cơn gió…
Đường về nhà bé nhỏ,
Con vẫn thấy thênh thang,
Liệu con có ngỡ ngàng,
Một mai không còn Mẹ?!

Mưa ngâu rơi nhè nhẹ,
Mà sao nặng trĩu lòng.
Anh em đang chờ mong,
Con đi thôi Mẹ nhé!
Những bước chân sè sẹ,
Bên giường con lặng nhìn,
Nắm tay Mẹ thầm xin,
Mong không là lần cuối…

Trên đường Đà Nẵng về Lạng Sơn
25.2.2023
Mến tặng những ai đang nhớ về Mẹ

+ J.CNT

Bài viết liên quan

Back to top button