Đôi Vai Của Người Cha.
17 tháng 12.
Tháng 11 năm 1958, ngay chính ngày đăng quang, khi nói chuyện với khách hành hương, Đức cố Giáo Hoàng Gioan XXIII đã kể lại một giai thoại trong cuộc đời ngài như sau:
“Khi tôi lên 6, 7 tuổi, một hôm cha tôi đưa tôi đến một làng bên cạnh, nơi đang tổ chức một buổi lễ của Công Giáo Tiến Hành trong giáo phận. Phải đi bộ nhiều cây số tôi cảm thấy mệt mỏi. Cha tôi đã phải đặt tôi trên vai của người. Đến nơi, tôi cảm thấy thất vọng, bởi vì dân chúng quá đông, mà tôi thì bé nhỏ. Mất hút trong chợ người, tôi không thể nhìn đoàn người đang diễn hành… Thế là một lần nữa, cha tôi lại bồng tôi trên vai của người. Từ trên cao, tôi có thể xem thấy tất cả mọi sự”.
Và vị Giáo Hoàng được mệnh danh là “nhân lành” đã kết luận như sau: “70 năm đã qua, nhưng tôi vẫn còn ghi nhớ trong tâm trí tôi cử chỉ của cha tôi. Nó đã trở thành một biểu trưng kỳ diệu. Ngày nay, mỗi khi mệt mỏi, mỗi khi tôi không còn thấy gì nữa, tôi nài xin vị Cha trên trời nâng tôi lên trên đôi cánh của Người”.
Chỉ từ trên đỉnh cao, chúng ta mới có thể thấy rõ mọi sự, chính Chúa là đỉnh cao của chúng ta. Nơi Người, chúng ta được bổ sức. Nơi Người, chúng ta sẽ thấy được ý nghĩa của cuộc sống… Những lúc chán sống, những lúc hầu như không còn thấy gì nữa, chúng ta hãy chạy đến với Người. Thỏ thẻ với Người, Người sẽ nâng ta lên trên vai của Người, Người không bao giờ để ta thất vọng, và Người cũng muốn ta đừng bao giờ thất vọng về Người.
Cho dù cuộc sống này có nhiều khó khăn và khó chịu, cho dù bạn đã sống hết mình cho tha nhân, cho anh chị em mình, nhưng bạn được đền đáp bằng sự ngược đãi, sự vô ơn, sự lạnh nhạt đi nữa… thì bạn cũng luôn tin tưởng vào tình người, vào một ngày mai tươi đẹp, bạn và tôi, chúng ta luôn biết cậy trông vào Chúa, tin tưởng vào Người… Đừng vì cách đối xử của người khác mà bạn nhục chí, buông bỏ tất cả. Hãy nhìn về phía trước vì nơi đấy có Chúa đang mỉm cười với chúng ta.
Xương Rồng