Không Phải Là Một Phần Của Cảnh Quan
“Ta là Chúa, trả công cho mỗi người tuỳ theo cách sống và hậu quả hành vi của họ”
Kính thưa Anh Chị em,
Đồng tình với ý tưởng của nhà tu đức, cả hai bài đọc Lời Chúa hôm nay cho thấy, tha nhân ‘không phải là một phần của cảnh quan!’. Đó là những con người cần được tôn trọng, yêu thương và đỡ nâng. Chúa Giêsu từng ví họ là Ngài. Họ là ‘Nhà Tạm di động’ của Ngài!
Bài đọc Giêrêmia tiết lộ, Thiên Chúa ghi nhận và ân thưởng cho mọi hành vi bác ái của bạn, “Ta là Chúa, thấu suốt tâm hồn và dò xét tâm can, trả công cho mỗi người tuỳ theo cách sống và hậu quả hành vi của họ”. Đó là những con người nương ẩn nơi Chúa, Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa!”.
Trái với ai ‘nương ẩn’ nơi Chúa, Tin Mừng thuật chuyện một người ‘nương nơi’ của cải! Đó là một phú hộ xa hoa, sống cách biệt, đam mê thời trang và những món ăn ngon. Tuy thế, ông không làm hại ai; không tước đoạt Lazarô; không ngại việc Lazarô lảng vảng; cũng chẳng miệt thị Lazarô không chịu làm việc. Vậy thì đâu là tội của ông? Tội của ông là không coi Lazarô như một con người; ông không biết rằng, Lazarô ‘không phải là một phần của cảnh quan’ nhà ông. Một người mù đã từng nói, “Tôi thấy người ta như cây cối!”. Đúng thế, người giàu kia xem ra cũng chỉ nhìn thấy Lazarô ‘ngang mức cây cối!’.
Như vậy, tội của ông là tội không xót thương! “Xót thương” bắt nguồn từ tiếng Latin và Hy Lạp, có nghĩa là “cùng chịu đựng”. Thua cả người nghèo, nhà phú hộ ‘không biết đến chịu đựng!’. Đang khi việc chịu đựng đau khổ có thể khiến một con người nên ‘người’ hơn, nhân đạo hơn, cởi mở hơn trước cảnh ngộ của đồng bào. Nhờ trải nghiệm khổ đau, tầm nhìn của một người sẽ mẫn cảm hơn trước khó khăn của người khác, và trái tim người ấy dễ hoà nhịp hơn với nhịp đập trái tim của tha nhân.
Lazarô, một biểu tượng cho mọi ‘tiếng kêu thầm lặng’ thời hiện đại và những mâu thuẫn của một thế giới mà của cải và tài nguyên vô ngần đang nằm trong tay một số người. Điều này giúp chúng ta hiểu, bỏ qua một người nghèo, hoặc chỉ coi họ ‘ngang mức cây cối’ đích thị là khinh miệt Thiên Chúa! Họ ‘không phải là một phần của cảnh quan’ trong cuộc sống! Họ là ‘một phần định mệnh’ của bạn và tôi, như Lazarô là một phần định mệnh của ông nhà giàu!
Anh Chị em,
“Người nghèo, một phần định mệnh” của bạn và tôi! Như thế, họ không phải là một điều gì chúng ta muốn, hoặc không muốn. Người nghèo là những món quà Chúa gửi đến cho bạn và tôi! Quả thế, nhờ họ và qua họ, chúng ta lãnh nhận bao phần phúc của Chúa. Đừng quên, Thiên Chúa không bao giờ xem chúng ta là một phần cảnh quan có cũng được không cũng được đối với Ngài, nhưng là những con trai, con gái rất yêu dấu của Ngài, những con cái đáng được máu châu báu của Con Một Ngài đổ ra để cứu chuộc. Mùa chay, mùa chúng ta ý thức, ngày kia “của cải sẽ vô dụng như thế nào”; mùa sử dụng của cải để “làm những gì có thể khi còn kịp”; mùa mỗi người không còn coi anh chị em mình ‘ngang mức cây cối’ nhưng là ‘những Nhà Tạm Giêsu di động’, hầu có thể yêu, trân trọng và cứu giúp! Vì họ ‘không phải là một phần của cảnh quan!’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con biết rằng, con luôn luôn mắc nợ người nghèo. Cho con biết yêu mến và phục vụ Chúa trong những Nhà Tạm di động này!”, Amen.