Người Anh thường nói: “Một quà tặng không có người tặng là một quà tặng trống rỗng trơ trụi”. Giá trị của một quà tặng do đó, không tuỳ thuộc nhiều ở giá trị vật chất của nó, mà do chính tâm tình đi kèm của người tặng quà.
Ngày nay, cũng giống như ở bất cứ thời đại nào, cuộc gặp gỡ giữa các nhà lãnh đạo quốc gia thường đi kèm với nghi thức trao tặng quà cho nhau. Trong cuộc họp thượng đỉnh ở ngoài khơi đảo quốc Malta cuối năm 1989, tổng thống Bush của Hoa Kỳ đã tặng cho chủ tịch Gorbachov của Liên Xô một viên gạch lấy từ bức tường ô nhục Bá Linh. Dù chỉ là một viên gạch, nhưng đây lại là một món quà vô giá, bởi vì tổng thống Bush đã muốn gói ghém trong đó tất cả thiện chí và ước muốn xây dựng hoà bình của ông, của nhân dân Hoa Kỳ, cũng như của tất cả những ai yêu chuộng hoà bình.
Trước đó vài ngày, chủ tịch Gorbachov cũng đã trao tặng và nhận quà trong cuộc gặp gỡ với Đức Thánh Cha. Nhà lãnh đạo của Liên Xô đã tặng cho Đức Thánh Cha một tập thánh vịnh in vào thế kỷ thứ 13 và 14, qua đó ông muốn khẳng định rằng những giá trị đạo đức và luân lý do tôn giáo đề ra là những nhân tố cần thiết cho việc xây dựng xã hội.
Đáp lại, Đức Thánh Cha đã tặng cho nhà lãnh đạo Liên Xô một quyển Tân Ước có ghi hàng chữ: “Ta là Đường, là Sự Thật, và là Sự Sống”.
Đó là tất cả những gì mà Đức Gioan Phaolô II và qua ngài, toàn thể Giáo Hội có thể trao tặng cho một xã hội đã từ lâu muốn gạt bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.
Riêng với bà Raissa, phu nhân của chủ tích Gorbachov, Đức Thánh Cha đã tặng một cỗ tràng hạt. Lòng yêu mến đối với Nữ Vương của hoà bình: đó là món quà cao quí nhất mà một vị Giáo Hoàng đã có thể tặng cho tất cả những ai đang mưu tìm hoà bình cho nhân loại. Mùa Vọng là mùa của gởi thiệp và tặng quà Giáng Sinh.
Chúng ta gởi thiệp chúc mừng đến những người thân thương quen thuộc đã đành, chúng ta cũng gởi đi những cánh thiệp xã giao đến những người chỉ một lần gặp gỡ, quen biết… Có một cánh thiệp nào, một quà tặng nào cho những người không quen biết, cho những người đầu ngõ cuối xóm mà chúng ta không hề muốn đưa mắt nhìn đến, cho những người hành khất bên vệ đường, cho những kẻ không nhà không cửa, cho những ai đang rét run vì giá lạnh, vì cô đơn không?
Hãy nhiệt tình chào hỏi những người mà chúng ta ghét cay ghét đắng. Hãy làm hoà với những ai chúng ta vừa gây gổ. Hãy dọn một bữa ăn cho những người hành khất quen thuộc. Hãy thăm viếng một người bệnh đang chờ một lời an ủi, đỡ nâng. Hãy san sẻ đôi chút với những người hàng xóm đang túng thiếu hơn ta.
Đó là những cánh thiệp, những món quà Giáng Sinh có giá trị nhất mà chúng ta có thể gởi đi ngay trong Mùa Vọng này, bởi vì đó là phần cao đẹp nhất của chúng ta.
Đừng vì bất cứ lý do gì mà chúng ta loại trừ người thân cận ra khỏi ánh nhìn của ta. Một cánh thiệp, một gói quà không là gì, nhưng nói lên tâm tình và thiện chí của chúng ta dành cho nhau trong mùa Giáng Sinh này. Hãy sống thật sự là người, và nhất là chúng ta là con Thiên Chúa, phải trở thành một người trưởng thành về mọi mặt. Hãy mang trong mình dấu ấn của Thiên Tử hòa bình, chúng ta học nơi Ngài biết đem tình thương và hòa bình đến với mọi người, ở khắp mọi nơi.