Để nhớ Người
ĐỂ NHỚ NGƯỜI
Chiều chia ly ấy bao buồn thảm,
Chúa cầm bánh miến, chén rượu nho,
Hóa phép nên Mình và Máu thánh,
Là chứng tình yêu trối lại cho.
Lời dặn thiết tha còn văng vẳng:
“ Hãy làm việc này mà nhớ đến Ta.”
Hai mươi nguyên kỷ lặng trôi qua,
Giáo Hội ôn lời dặn thiết tha;
Hóa bánh rượu nên Mình Máu Chúa,
Ngàn năm thương nhớ vẫn không nhòa.
Thánh Thể đây niềm thương nỗi nhớ,
Nuôi đoàn con khuya sớm chờ Người,
Máu Thánh này giao ước muôn đời,
Gọi trái tim quay về quá khứ.
Để nhớ Người yêu thương vạn thuở,
Sống cho con và chết vì con,
Máu mình rửa sạch linh hồn,
Điểm phúc ơn cho con rực rỡ.
Để nhớ Người tấm thân tan vọt đánh
Họng ráo khô, mật đắng quánh nạm môi,
Tấm thân này Người trao phó cho tôi,
Để hiến dâng kính Chúa Cha chí thánh.
Để nhớ Người treo trên thập giá,
Trút linh hồn sầu khổ vô biên,
Trong chiều tà thân xác ngả nghiêng,
Vũ trụ khóc, tan tành núi đá.
Để nhớ Người sống lại rực tươi,
Hướng đoàn con dấn bước theo Người,
Bay về cao sáng tòa thiên quốc,
Như những vì sao rạng sáng ngời.
Để nhớ Người ngọn đèn chầu sáng tỏ,
Ngày và đêm thao thức trước thánh nhan,
Mắt chong chong đèn khuya không buồn ngủ,
Như trái tim dâng hiến để ủi an.
Để nhớ Người muôn trái tim ngả hướng,
Về giáo đường nơi thăm thẳm nhà chầu,
Cùng hoan ca say tiệc thánh nhiệm mầu,
Như cánh bướm say tình hoa hương đượm.
Lm. Giuse Maria Trần Thái Hiến