Suy tư - Cảm nghiệmBài viết

ƠN GỌI LÀM CÂY ĐÈN CHẦU

ƠN GỌI LÀM CÂY ĐÈN CHẦU

Trong ngôi nhà nguyện nhỏ, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn chầu, phía cuối, chị ngồi đó, những tiếng thở dài…, tiếng nấc…, tiếng hưng hức hòa lẫn tiếng nấc nghẹn ngào…, những dòng nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn ra, tràn ra khắp khuôn mặt chị.

“Chúa ơi! Chúa xem con. Tâm hồn con mờ mịt như bóng tối đang bao phủ nhà nguyện này. Con quá buồn phiền và cô đơn.

Con thấy mình chỉ hắt hiu như ngọn đèn kia, không sáng chói như đèn tuýp, không lấp lánh như đèn nháy và không rực rỡ như đèn pha lê. Con chỉ là một ngọn đèn yếu ớt. Khi những bóng đèn kia sáng lên, người ta reo hò, mừng rỡ, vui chơi, ca hát dưới ánh sáng của chúng, người ta trầm trồ chiêm ngưỡng, khen ngợi ánh áng của chúng phát ra. Còn con, không ai để ý tới, con chỉ có thể toả ra một chút ánh sáng lờ mờ, nó chỉ đủ để chiếu sáng một góc nhỏ quanh con, khi trời sáng lên thì người ta quên sự hiện diện của con. Con thấy mình thật vô dụng. Chúa muốn gì ở con chứ ? Con có thể làm gì đây ? Sao Chúa lại để con thế này ?…

Lạy Chúa, con muốn nghe tiếng Chúa, Chúa hãy nói gì với con đi ? Sao Chúa cứ lặng thinh ? Chúa muốn con đến đây với Chúa, mà sao Chúa chẳng lên tiếng; Chúa biết con đang rất buồn mà sao Chúa chẳng đáp lời con ? Chúa đã hứa sẽ nâng đỡ con mà sao Chúa cứ lạnh lùng như vậy ?…”

Tiếng nấc nghẹn ngào nho nhỏ vẫn chiếm trọn không gian mờ mờ của nhà nguyện.

Bỗng có một bóng người nhẹ nhàng bước vào, tiến lên phía bàn thờ, quỳ xuống, làm dấu, ngước nhìn nhà tạm một hồi rồi cúi đầu sâu, lặng lẽ bước ra. Ánh sáng của đèn chầu hắt ngược xuống, tuy lờ mờ nhưng đủ để thấy rõ từng hành động và thái độ thành kính của người ấy.

Từ góc cuối nhà nguyện, chị theo dõi tất cả. Ngước mắt nhìn nhà tạm… Chị chợt nhận ra rằng ngọn đèn chầu tuy yếu ớt nhưng luôn cháy sáng bên nhà tạm, luôn báo hiệu sự hiện diện của Chúa, luôn mời gọi mọi người đến tôn thờ Chúa; ánh sáng của nó vừa đủ để làm việc đó, thật ấm áp và nhẹ nhàng, người ta có thể dễ dàng chiêm ngắm nó mà không sợ bị chói mắt như những loại đèn khác.

Ngọn lửa hắt hiu của đèn chầu bỗng rực sáng trong lòng chị. Cây đèn tuy nhỏ bé nhưng thật vinh hạnh. Ngọn lửa nhỏ xíu cạnh nhà tạm bỗng trở nên đẹp đẽ, ấm áp biết bao. Những giọt nước mắt lại trào ra, nhưng không đi kèm với những tiếng nấc nghẹn ngào mà là nụ cười hạnh phúc… Cây đèn đời chị chẳng hào nhoáng nhưng lại có sứ mạng cao cả, chẳng mỹ miều nhưng lại báo hiệu sự hiện diện của Đấng Chân – Thiện – Mỹ, chẳng được ai ca tụng nhưng lại mời gọi mọi người đến thờ lạy Chúa.  Chị tuy nhỏ bé nhưng lại được biết bao tình yêu, ân sủng của Chúa ủ ấp, biết bao người yêu thương, che chở.

Gạt những hàng nước mắt sung sướng, chị sụp lạy Thánh Thể hồi lâu rồi đi ra.

“Lạy Chúa, con thật hạnh phúc vì được làm cây đèn chầu.”

ANNA

 

 

Bài viết liên quan

Có thể bạn quan tâm
Close
Back to top button