Bờ dậu trước ngõ
01 tháng 9
Có một chàng thanh niên chán sống nơi thôn dã, đã bỏ nhà trốn lên thành thị. Ở đó, chàng đã ăn chơi trác táng. Kiếp sống sa đoạ đã đưa chàng đến chỗ thân tàn ma dại. Trong nỗi cùng cực, chàng bắt đầu hồi tâm và nhớ lại nếp sống ấm êm trong gia đình. Chàng quyết định trở về. Nhưng trên đường về, nghĩ mình quá bất xứng không biết cha mẹ có tha thứ không, nên chàng đã rẽ lối đi nơi khác. Ở đó, chàng viết thư về cho cha mẹ và thú nhận tội lỗi. Chàng cũng ngỏ ý: nếu cha mẹ bằng lòng thì hãy lấy chiếc áo bông treo trước cửa nhà. Mẹ chàng đã làm gì? Bà không những treo một cái áo bông mà lấy tất cả áo trong nhà ra treo kín cả dậu trước ngõ.
Thiên Chúa cũng đối xử với chúng ta như thế. Phiêu lưu trong tội lỗi, chúng ta chỉ cảm thấy chán chường thất vọng. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về chúng ta. Ngài chờ đợi chúng ta từng giây từng phút. Tình yêu của Ngài vượt lên trên mọi tính toán, đo lường của chúng ta. Ngài thi ân cho chúng ta hơn cả sự mong đợi và cầu xin của chúng ta. Người con hoang trong Tin Mừng chỉ xin được đối xử như một người làm công trong nhà, nhưng người cha đã phục hồi anh trong tước vị làm con. Ông đã xỏ nhẫn cho anh, mặc áo mới cho anh, và sai mở tiệc ăn mừng. Phải, Thiên Chúa yêu thương và tha thứ hơn cả sự chờ mong của chúng ta. Vậy chúng ta còn chần chừ gì mà không trở về bên lòng Chúa nhân từ.
Bạn và tôi có lún sâu vào tội lỗi mới cảm nghiệm được tình thương của Thiên Chúa sâu thẳm là dường nào. Có nhận được lòng khoan dung tha thứ mới cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa cao vời ra sao. Nào mau chúng ta hãy mau trở về bên Cha chúng ta. Ngài đang luôn chờ đợi chúng ta.
Lẽ sống