Suy niệmSuy niệm

Suy Niệm Tin Mừng thứ Tư sau Chúa Nhật II Mùa Chay

Tin Mừng  Mt 20,17-28

Khi ấy, Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường, Người nói với họ: “Này chúng ta lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho các vị thượng tế và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại để chúng nhạo báng, đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”. Bấy giờ bà mẹ các con ông Giêbêđê cùng với hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó. Người hỏi: “Bà muốn gì”. Bà ta thưa lại: “Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước Ngài”. Chúa Giêsu đáp lại: “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống chăng?” Họ nói với Người: “Thưa được”. Người bảo họ: “Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được”. Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em: Chúa Giêsu gọi họ lại mà bảo: “Các con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thì hành quyền trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các con. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người”.

Suy Niệm
Có một câu chuyện kể như sau có ba vị đạo sĩ gồm hai vị da trắng và một vị da đen đã lên đường tìm kiếm vị vua mới sinh, cho dù họ ở cách nhau rất xa. Ba vị vua và cũng là đạo sĩ này đã đi theo ánh sao dẫn đường từ trời cao. Tuy nhiên, một đêm nọ, họ đã bị mất dấu. Họ đã hoài công mong ngóng, dường như ánh sao đã rời bỏ họ và không còn trở lại nữa. Ánh sáng đã soi chiếu cho họ từ đêm nọ đến đêm kia thực sự không còn. Hai vị vua-đạo sĩ da trắng là hai nhà hiền triết và toán học nổi tiếng của vùng Lưỡng Hà Địa đã ngay lập tức dùng kiến thức uyên bác của mình với hy vọng tìm lại ngôi sao đã mất. Hai vị vội ngồi xuống, dùng những cây gậy của mình để phác họa những vòng tròn và đường gạch ngang dọc trên cát. Sau đó đo đạc các góc nhọn, đường chéo tất cả càng lúc càng tỉ mỉ và phức tạp. Vị vua- đạo sĩ da đen đứng ở đàng xa, ông cũng là một nhà hiền triết, nhưng dường như hai vị da trắng cho rằng ông không hề biết về khoa học hay toán học. Cho nên nhân lúc nhàn rỗi này ông tận dụng để làm một số việc. Nhận ra những con lạc đà mệt mỏi và khát, vị vua da đen nghĩ “ Chúng ta phải nghĩ đến cả những con vật tội nghiệp này nữa” Nghĩ đoạn, ông liền đi lấy xô và kín nước tại nguồn nước của làng. Sau đó đem đặt xô nước trước mặt con lạc đà đầu tiên. Trong khi cúi xuống chiếc xô dưới mũi của con vật, ông tìm lại được ngôi sao. Ngôi sao soi mình trong bóng của xô nước, nó yên lặng nhảy múa trong nước, trong làn nước sóng sánh bởi những hớp vội vã của con lạc đà. Nhờ thế, Ba vua –đạo sĩ đã tìm thấy đường đến Belem.
Câu chuyện trên cho chúng ta biết Thiên Chúa tìm thấy nơi cư ngụ trong con tim nhân loại, và trái tim con người tìm thấy nơi cư ngụ trong vương quốc mang tên gọi phục vụ.
Theo tâm lý tự nhiên, con người ngày nay đều có muốn danh tiếng, phần thưởng địa vị và sự thành công cho cá nhân mình và ít ai có suy nghĩ đến hy sinh, họ luôn xây dựng cái tôi của mình thật lớn để bảo vệ uy lực cho cá nhân mà không hề nghĩ đến người khác và những bổn phận trách nhiệm của mình đó là những tính toán thường tình của con người và thường hay làm ơn làm phúc để được đền đáp, phục vụ để được tên tuổi, tiền tài danh vọng luôn núp sau những công việc mà con người gọi là phục vụ. Trong bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu cho chúng ta biết ý nghĩa đích thực của phục vụ là sống như một người tôi tớ, đó là sống cho và sống vì người khác, như vậy phục vụ đích thực là sống trọn vẹn cho tha nhân, vì tha nhân chứ không phải vì bất cứ một tính toán lợi lộc nào khác. Phục vụ như thế đồng nghĩa với quên mình và quên mình cho đến chết là theo gương lời mời gọi của Chúa Giêsu chúng ta hãy cúi mình khiêm tốn phục vụ và hy sinh trong hân hoan vì yêu Chúa, yêu người. Đó là con đường duy nhất về đến thành thánh Giê-ru-sa-lem mới là nước Thiên Chúa, yêu là chết đi, là đóng đinh là biết hy sinh cho người mình yêu, chưa chịu đau khổ, chưa chịu chấp nhận đóng đinh thì chưa phải là tình yêu.
Lạy Chúa xin ban cho con biết sống vì người khác như Chúa để phục vụ họ với niềm vui đích thực chứ không phải vui vì được người khác phục vụ. Amen
Nt. Anna Thủy. SLE

Bài viết liên quan

Back to top button