Câu chuyện: Trần Như Nhộng
10 tháng 10.
Trần Bình vốn là một mưu thần đời nhà Hán, thời Hán Sở tranh hùng. Một hôm, khi trốn Sở về đầu Hán, Trần Bình phải đi qua một con sông lớn. người lái đò đưa khách qua lại vốn lại một tay cướp giựt, giết người khét tiếng. Hắn nghĩ Trần Bình là một người giàu có, định ra tay hãm hại để thâu đoạt tiền của. Biết ý định của tên lái đò, trước khi xuống đò, Trần Bình đã cởi bỏ hết quần áo. Mình trần như nhộng, Trần Bình lại đến xin tên lái đó cho chèo phụ giúp hắn. Nghĩ rằng một người trần truồng như thế không phải là một người giàu có, tên lái đò đã để yên cho Trần Bình. Thế là ông ta đã thoát nạn.
Khi phải chấp nhận một vài nhục nhã, cắt bỏ đi một phần của cái hay, sự tôn nghiêm, sự kiêu hãnh, ngay cả một phần thân thể, chúng ta mới có thể thoát được hiểm nguy đe doạ đến tính mạng. Trong bất cứ một cuộc di tản nào, để bảo đảm cho mạng sống, đôi khi người ta phải bỏ lại đằng sau nhà cửa, ruộng vườn, tài sản và ngay cả bà con thân thuộc của mình. Chúng ta có một sự sống giá trị gấp bội phần sự sống trên trần gian này. Sự sống ấy đòi hỏi chúng ta phải hy sinh tất cả mọi sự trong cuộc sống tạm bợ này. Lời sau đây của Chúa Giêsu đã đánh động không biết bao nhiêu người trong lịch sử nhân loại: “Lời lãi cả thế gian để được ích gì nếu mất linh hồn mình?”.
Ở đời này, con người được tất cả: danh vọng tiền tài, sắc đẹp hay được nhiều người ngưỡng mộ, rồi cũng không thể tồn tại mãi, nếu không có niềm tin vào Đức Ki-tô. Con người càng tìm mọi cách thu tích cho mình, rồi nhận được bao lời ngọt ngào xu nịnh dối trá, con người lại càng nhận được sự đau khổ và cô đơn. Càng được ru êm bằng bao lời khen, bao việc làm, bao công trình to lớn, con người càng xa rời Đấng tạo hóa. Càng nhúng tay vào sự tham lam và gian dối, con người càng đánh mất bình an, đánh mất chính mình. Lạy Chúa xin Giúp chúng con rời xa những sự dữ này.
Xương Rồng