Suy tư - Cảm nghiệm

Khúc Quanh

Cầm chiếc điện thoại,
một loạt tin nhắn hiện lên.
Có gì đó không vui thì phải…
Trong đầu thoáng vụt qua ý nghĩ:
“Không lẽ…”

Tôi đã nghĩ về điều này
từ cuộc trò chuyện lần trước.
Nhưng hôm nay,
khi nó thành sự thật,
lòng vẫn trùng xuống,
nước mắt vẫn rưng rưng.

Lặng –
không phải vì tiếc bạn từ bỏ,
mà vì thấy bạn vẫn khao khát bước tiếp,
nhưng phải chấp nhận
con đường ấy
không dành cho mình.

Lặng –
vì thao thức,
vì nhiệt huyết,
vì sự dấn thân nơi bạn
vẫn còn đó,
chỉ là…
cần tìm một lối đi khác để nở hoa.

Tôi thương bạn –
biết bạn đã mang trong mình
những vết thương không nhỏ,
vậy mà vẫn muốn,
vẫn sẵn sàng,
vẫn ước ao bước tới.
Nhưng khi đã sẵn sàng,
bạn lại phải dừng
và rẽ sang một con đường mới.

Không có lối nào dễ dàng hơn –
ở đâu cũng có tình yêu
và đau thương.
Tôi chỉ mong,
con đường mới ấy
sẽ mang đến cho bạn
nhiều hạnh phúc,
nhiều bình an.

Cũng hôm nay,
tôi chứng kiến
bốn người khác
hân hoan bước vào con đường ấy.
Giữa sự thánh thiêng,
giữa niềm vui và hy vọng,
họ cất lời thề hứa,
họ hiến dâng
trọn cuộc sống
và tình yêu.

Khoảnh khắc ấy,
tôi chợt nhớ về chính mình,
ngày đầu tiên.
Ngày ấy –
tôi không xúc động như bây giờ.
Ngày ấy –
tôi chỉ háo hức,
chỉ mơ mộng,
chỉ mù mờ.

Sau bao năm bước đi,
nhìn lại mình
cùng hai câu chuyện khác biệt
của những người bạn đồng hành,
tôi thấy hành trình cuộc đời này
thật chông chênh,
nhiều khúc quanh bất định,
nhưng từng bước,
từng bước,
vẫn in dấu
ơn sủng
và tình yêu.

Lạy Chúa,
xin gìn giữ các bạn con trên con đường mới,
và giữ con trung tín với tình yêu Ngài.

Xuyến Chi

Bài viết liên quan

Back to top button