Học viện

“Bể Thì Ăn Luôn.”

Tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện thú vị về lớp của tôi, về những cô cậu tinh nghịch ở lứa tuổi mầm non. Cái tuổi mà người ta nói là đơn sơ như tờ giấy trắng, cái tuổi đẹp và đầy sức sống như búp trên cành, cái tuổi ngây thơ đến lạ thường. Các bạn ấy giận, hờn, khóc, cười, vui tươi, đùa giỡn, tinh nghịch … rất tự nhiên.

Hôm ấy là ngày thứ 3, vẫn như mọi ngày, các em chơi, tập thể dục, sau đó ăn sáng. Sau giờ ăn sáng, cô Tâm nói: “Lớp chồi ơi! Chúng con có muốn khám phá những quả trứng cút không nào?”

Cả lớp đồng thanh: “Dạ có.”

Cô Tâm lên tiếng: “Gió thổi, gió thổi.”

-“Thổi ai, thổi ai?”

-“Cô Tâm thổi lớp chồi 1 nè…”

“Hôm nay chúng ta sẽ khám phá những quả trứng cút xem chúng như thể nào nhé. Các con hãy xem ở trong quả trứng có gì nhé.” “Ở bên ngoài chúng con đã nhìn thấy vỏ quả trứng có màu gì nào ? Bạn nào biết thì trả lời cho cô và cả lớp biết nè.”

-“Cô ơi! Giống màu xám” … “giống màu nâu.”

-“À chúng con có thấy vỏ của quả trứng cút này nó trông giống như những vì sao đêm lấp lành không. Các con thấy ở đâu nào ?”

-“Trên bầu trời, buổi tối mới có sao đấy cô.”

-“Vỗ tay mừng lớp mình nào. Đúng rồi. Lớp chồi 1 thật là giỏi.”

“Bây giờ cô mời bốn tổ trưởng phụ các cô kê bàn, còn lại mỗi bạn có nhiệm vụ bê ghế của mình rồi chúng ta vào bàn và cùng khám phá những quả trứng nhé.”

-“Đây là những quả trứng các cô lấy từ nhà bếp, các cô cấp dưỡng đã luộc rồi, nhiệm vụ của lớp chúng mình là bóc làm sao cho những quả trứng được nguyên vẹn, không bể, không nát.

Các con nhìn cô làm nhé, trước tiên các con cầm lên, nhẹ nhàng, rồi bóc từ từ, đừng vội vàng sẽ làm hỏng trứng.

Những quả trứng này đã được luộc chín, sau đó rồi rưới nước lạnh lên, đổ vào rổ, xóc xóc. Vì thế chúng rất dễ bóc. Các con cứ làm từ từ sẽ được nhé.”

-Cô ơi! Bể thì sao? – Bạn Thành Long lên tiếng – ăn luôn nha cô?

-Bể rồi thì thôi. – Kỳ Duyên lên tiếng.

– Bình Dương chen vào – Bóc bể thì ăn luôn.

Có nhiều tiếng xôn xao: “Bể ăn luôn rồi xin lỗi các cô nhà bếp nhỉ”…”Tí nữa  xuống bếp xin lỗi các cô nhà bếp”…

Cả lớp làm việc rất hăng say, vui vẻ và rất tập trung. Những bàn tay nhỏ tí xíu dễ thương cẩn thận lột từng chút vỏ như sợ sẽ làm sứt mẻ quả trứng mong manh. Nhìn các con chăm chú, nâng niu, hạnh phúc bên những quả trứng nhỏ xíu, mềm mại tôi thấy hứng khởi và ấm lòng làm sao.

Khi sản phẩm hoàn thành, cả cô và trò cùng kiểm tra chất lượng. Vượt trên mong đợi của các cô, rổ trứng trắng tinh, tròn trịa, không sứt, không bể và có lẽ không bị hao hụt quả nào (vì mỗi khi bạn nào có sai sót gì là các camera và loa phát thanh xung quanh báo cáo cô giáo ngay và luôn). Sản phẩm được giao cho các cô cấp dưỡng để chế biến thành món thịt kho trứng cút cho bữa trưa của các con. Hứa hẹn một bữa cơm tuyệt vời cho lớp chồi vào buổi trưa.

Thế đấy, cô và trò chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm như thế. Sau mỗi ngày làm việc, chuyện vui nhất, rôm rả nhất của chúng tôi là kể cho nhau nghe về những cô cậu học trò dễ thương, dễ mến. Các cô cậu ấy nhiều khi làm chúng tôi stress vô cùng, thậm chí nhiều khi chúng tôi nói với nhau: “Em mà không đi tu chắc em không làm cái nghề này đâu”; tuy nhiên sự đơn sơ, đáng yêu và sức sống nơi các con khiến chúng tôi quên hết những muôn phiền, mệt mỏi ngày hôm trước để bắt đầu một ngày mới với chúng. Ước mong sao các con luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc và trở nên những con người hưu ích cho xã hội sau này.

Maria Phạm Ngân

Back to top button