Bức tường ô nhục
Ngày 13 tháng Tám năm 1961, sau nhiều cuộc thương thảo vô ích giữa Washington và Mascơva nhằm giải quyết cuộc chiến tranh lạnh giữa hai khối Đông và Tây, Kruschev, chủ tịch nhà nước Liên Xô, đã ra lệnh cho xây cất một bức tường ngăn cách giữa Đông và Tây Bá Linh. Bức tường này được dựng lên không những để đánh dấu sự đoạn tuyệt giữa Đông và Tây, nhưng còn để ngăn chặn làn sóng những người Đông Đức ồ ạt chay sang tỵ nạn tại Tây Bá Linh. Khối Đông Âu thì giải thích rằng bức tường này được dựng lên là để ngăn chặn những người Tây phương có thể đến Đông Đức để làm gián điệp. Còn phía Tây phương thì lại gọi đó là bức tường ô nhục… Nhưng dù được gọi dưới danh hiệu nào, dù được xây dựng dưới mục đích nào, bức tường ngăn cách giữa Đông và Tây Bá Linh vẫn mãi mãi là biểu trưng của những chia cách giữa con người mà chính con người đã tạo nên.
Có những bức tường ngăn cách về kinh tế, chính trị, chủng tộc, văn hoá do con người dựng lên. Nhưng cũng có những bức tường vô hình mà mỗi người chúng ta có thể xây lên để tự ngăn cách với người khác.
Bức tường vô hình đó trước tiên là bức tường của nghi kỵ. Người ta thường xây kín khu vực của mình ở bằng kín cửa cao tường là bởi vì người ta sợ con mắt dòm ngó của những người xung quanh. Sự nghi kỵ không những ngăn ngừa người khác đến với mình, nhưng còn giam hãm chính mình trong cô đơn.
Bức tường vô hình cũng là bức tường của ích kỷ. Người ích kỷ chỉ biết đến thế giới của mình và khép mắt, bịt tai trước những gì đang xảy ra cho người khác.
Bức tường đó cũng là bức tường của tham lam. Người ta xây tường để tích luỹ cho riêng mình, mặc cho sự túng thiếu và đói khát của người khác.
Bức tường đó cũng có thể là bức tường của sự bất cảm thông. Kẻ xây tường để bao bọc mình sẽ không muốn nhìn thấy và thông cảm với những người xung quanh.
Nhưng bức tường nào cũng là một nấm mồ chôn kín mình trong sự cô đơn. Càng bảo vệ chính mình,con người càng mất mát trong sự hao mòn. Trái lại, càng cởi mơ, càng đến với tha nhân con người càng triển nở trong nhân cách.
Càng cho đi, ta càng được nhận lại bằng tình thương, bằng lòng quý trọng của người khác.
Càng bỏ mình, xóa mình đi vì tha nhân, vì Danh Chúa ta càng được tôn vinh.
Xương Rồng