Câu chuyện: Trò Chơi Hòa Bình
19 tháng 04.
Một ngày kia, trên con đường đi bách bộ ngang qua một sân chơi, ông Marschak, một nhà văn Liên Xô, dừng lại quan sát các trẻ em vừa lên 6, lên 7 đang chơi đùa với nhau trên sân cỏ.
Thấy chúng chơi trò gì là lạ, ông cất tiếng hỏi: “Này các em, các em đang chơi trò gì đó?”. Bọn trẻ nhôn nhao trả lời: “Các em chơi trò đánh nhau”.
Nghe thế, Ông Marschak hơi cau mày. Rồi ra dấu gọi các em đến gần, ông ôn tồn giải thích: “Tại sao các em lại chỉ chơi trò đánh nhau mãi. Các em biết chứ, đánh nhau hay chiến tranh có gì là đẹp đẽ đâu. Các em hãy chơi trò chơi hoà bình xem nào”.
Ông vừa dứt lời, một em bé reo lên:“Phải rồi, tụi mình thử chơi trò hoà bình một lần xem sao”.Rồi cả bọn kéo nhau chạy ra sân, chụm đầu nhau bàn tán. Thấy chúng chấp nhận ý kiến của mình, nhà văn Marschak tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười tiếp tục cất bước. Nhưng không kịp bao lâu, ông nghe có tiếng chân chạy theo. Và chưa kịp quay lại, ông nghe giọng một trẻ em hỏi: “Ông ơi, trò chơi hoà bình làm sao? Chúng cháu không biết?”.
Vâng, làm sao bọn trẻ có thể chơi trò chơi hoà bình khi chúng chỉ thấy người lớn “chơi trò chiến tranh”. Khi chúng vẫn thấy các anh lớn lên đường thi hành nghĩa vụ quân sự trong lúc đất nước không có một bóng quân thù.
Làm sao bọn trẻ có thể chơi trò chơi hoà bình, khi mỗi ngày chúng thấy trên truyền hình, trên các mặt báo hình ảnh của những người lớn bắn giết nhau, thủ tiêu nhau, ám sát nhau.
Làm sao bọn trẻ có thể chơi trò chơi hoà bình, khi trong chính gia đình chúng thấy anh chị, và thậm chí đôi khi cả cha mẹ chúng lớn tiếng cãi vã, mắng chửi nhau. Có khi họ dùng cả tay chân để thay lời nói. Trong thực tế, bầu khí người lớn tạo ra để các trẻ em lớn lên không phải là bầu khí hoà bình.
Đến bao giờ thế giới của người lớn mới hiểu và thực tâm tìm phương thế giải quyết sự mâu thuẫn: là hằng ngày thế giới của người lớn bỏ ra cả tỷ mỹ kim cho việc nghiên cứu và trang bị về vũ khí.
Trong khi đó trên thế giới có 800 triệu người sống dưới mức tối thiểu cần thiết cho con người, nghĩa là họ đang bị đe doạ chết đói. Có 600 triệu người trên thế giới đang bị mù chữ. Chỉ 4 trong số 10 trẻ em được cắp sách đến trường tiểu học trong hơn 3 năm. Và cứ 10 đứa trẻ sinh ra trong cảnh cơ hàn thì 2 trẻ bị chết trong năm đầu tiên.
Vâng, thế giới người lớn phải bắt đầu loại bỏ chiến tranh và xây dựng hoà bình, nếu họ muốn trẻ con cũng noi gương họ chơi trò chơi ấy.
Phải loại chiến tranh và gương xấu, trước tiên loại bỏ những suy nghĩ thiển Cận của con người. Loại bỏ óc phân biệt kỳ thị ganh đua. Loại bỏ những việc làm theo cảm tính và loại bỏ suy nghĩ độc tôn, độc tài… Có như thể ta sẽ cảm nhận được một đoàn thể, một tập thể làm việc vì ích chung cho nhân loại, cho tập thể mình. Không còn bè phái, không còn lợi ích cá nhân, không còn cách suy nghĩ hời hợt …chúng ta mới thấy nền hòa bình ngự trị trong lòng ta, và nơi ta sống, ta làm việc.
Xương Rồng