Chuyện Kể: Vết Sẹo Nơi Bàn Chân
Ngày 26 Tháng 07.
Ông Khấu Chuẩn, người đời nhà Tống, đất Hạ Bì, lúc nhỏ là một cậu bé lêu lổng, ham chơi. Bà mẹ vốn là người nghiêm khắc, nên thường hay quở phạt ông. Tuy nhiên, tính nào vẫn tật ấy, Khấu Chuẩn vẫn không thay đổi. Một hôm, ông trốn học đi chơi, bà mẹ giận quá cầm quả cân ném phải chân ông, máu chảy đầm đìa… Từ đó, ông đã bỏ hẳn tính lêu lổng phóng túng, chỉ lo chuyên cần học tập. Về sau đỗ đạt, ông được bổ làm tể tướng. Mỗi khi sờ đến vết sẹo ở bàn chân, ông khóc nức nở: “Chính vết thương này đã làm ta nên người”.
Sống là một cuộc chiến đấu không ngừng. Thương tích dường như là một điều thiết yếu trong cuộc sống. Vấp ngã là điều thường tình trong thân phận con người. Chúng ta không nhìn lại những vết sẹo trong tâm hồn để hối tiếc quá khứ, nhưng để nhận rõ dấu chỉ của một tình thương bao la cao cả hơn. Phải, Thiên Chúa mạnh hơn sự chết và tội lỗi của con người. Nói như thánh Phaolô: nơi nào tội lỗi càng nhiều, nơi đó ân sủng của Chúa càng dồi dào.
Vâng, đúng thế đôi khi quá khứ đau buồn làm cho ta nhìn lại mình để rồi cố gắng nhiều hơn. Quan trọng không phải một vết sẹo trên người nhưng là nhìn vết sẹo để thấy tình thương của gia đình, cha mẹ, của Chúa dành cho mình. Để ta bắt đầu lại, đi vững hơn trên đôi chân của mình. Có vấp ngã xuống đất, mới thấy đất dơ. Có cố gắng chỗi dậy bước đi mới thấy ánh sáng của mặt trời.
Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa vì Ngài luôn động viên con cố gắng, luôn ở bên con dạy dỗ và nâng đỡ con. Xin Chúa luôn luôn đồng hành với con.
Xương Rồng