Hôm nay là ngày của chúa
Ngày 10 tháng 11.
Khi Đức Gioan XXIII lâm bệnh lần cuối cùng, không biết vì lý do gì mà các bác sĩ muốn giấu nhẹm sự nguy kịch của căn bệnh, họ bảo ngài chỉ bị chứng lở bao tử. Nhưng Đức Gioan XXIII biết rõ bệnh tình của mình hơn ai hết, vì thế Ngài nói: “tôi đã dọn sẵn hành trang”.
Ông Giacômô Manzu, một nhà điêu khắc nổi tiếng người Ý viết hồi ký về những giây phút sau hết của cuộc đời Đức Gioan XXIII như sau: Vào ngày cuối cùng của chuỗi ngày đau đớn kéo dài, linh mục Capovilla, bí thư riêng của Đức Thánh Cha đến bên giường bệnh, hôn tay bệnh nhân và hỏi xem ngài cảm thấy thế nào. Đức Gioan XXIII trả lời: “Tôi cảm thấy trong mình khoẻ khoắn và an bình như thể tôi đang ở trong Chúa. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy hơi lo”.
Linh mục Capovilla thưa: “xin cha đừng lo. Những người phải lo là chính chúng con, vì con đã nói chuyện với bác sĩ…”. Đức Gioan XXIII ngắt lời hỏi: “Họ đã nói với con những gì?”.
Nghẹn ngào, linh mục bí thư của ngài nói: “thưa Đức Thánh Cha, con muốn nói với cha sự thật: hôm nay là ngày của Chúa. Hôm nay cha sẽ được về thiên đàng”.
Nói xong, linh mục bí thư quỳ xuống bên giường, hai tay bưng mặt khóc. Vài phút nặng nề trôi qua, bỗng cha cảm thấy một bàn tay âu yếm xoa đầu mình và nghe một giọng ôn tồn nói: “Hãy ngước mắt nhìn lên. Bình thường, người bí thư của tôi rất mạnh mẽ, can đảm, nhưng bây giờ phải trở nên mềm nhũn. Cha đã nói với người bề trên của cha những lời hay đẹp nhất mà con người có thể nghe từ miệng của một linh mục: Hôm nay cha sẽ được vào thiên đàng”.
Chúng ta đang sống trong tháng 11:
– Đây là tháng Giáo Hội dành riêng để tưởng nhớ đến những người quá cố.
– Đây là tháng chúng ta đặc biệt có dịp để báo hiếu cho ông bà, tổ tiên, tháng để trả nghĩa cho cha mẹ, anh chị em, bà con thân thuộc đã qua đời bằng những kinh nguyện, bằng những chuỗi lần sốt sắng, nhất là bằng cách siêng măng tham dự tích cực và cố gắng sống thánh lễ để thực hành những công việc bác ái như thánh lễ đòi hỏi.
Nhưng, vào mỗi tháng 11 hằng năm, Giáo Hội cũng muốn nhắc nhở bến bờ chúng ta phải tới, nhắc nhớ khúc quẹo ngặt nhất trong đời chúng ta sẽ phải đi:
– Đó là từ giã cõi đời. – Đó là nhắm mắt xuôi tay. – Đó là sự thật: ai trong chúng ta cũng phải chết.
Ước gì chúng ta có được sự bình thản trong giờ lâm tử như Đức Gioan XXIII. Ước gì, như ngài, chúng ta có được sự an bình trong tâm hồn và có niềm hy vọng để tin tưởng rằng: lời Chúa Giêsu phán với người trộm lành cũng được áp dụng cho chúng ta: “Hôm nay con sẽ được cùng Ta về thiên đàng”.
Nhưng, nếu thiên đàng là bến bờ, là mức đến, thì cuộc sống của chúng ta phải định hướng theo đó. Nếu Thiên Chúa là cùng đích của giây phút cuối cùng, thì trong những chuỗi ngày sống, chúng ta phải hướng mục và xây dựng theo tiêu chuẩn đó.
Như người quản lý khôn ngoan chúng ta phải định liệu cuộc đời mình sau khi từ giả cõi đời, chúng ta sẽ mang theo những gì sang thế giới bên kìa. Hãy tích trữ kho tàng cho cuộc đời mai hậu bằng những việc làm đầy tình người ngay hôm nay. Hãy làm điều gì có thể được ngay giây phút này cho đồng loại, để chúng ta mua được hạnh phúc nước trời mai sau bạn nhé.
Xương Rồng