Làm Trai Chết Ở biên Thuỳ
20 tháng 10.
Gần một thế kỷ trước Chúa Giáng sinh, một danh tướng nhà Đông Hán tên là Mã Viện đã nói một câu bất hủ: “Làm trai nên chết ở chốn biên thuỳ, lấy da ngựa bọc thây mà chôn, chứ nằm xó giường mà chết trong tay người nâng đỡ thì còn xứng đáng gì”.
Tại thành Sparte thuộc Cổ Hy Lạp, mỗi khi tiễn con ra trận, người mẹ thường đưa cho con một cái mộc và bảo con rằng: cùng với nó hay nằm trên nó. Cùng với nó, con đắc thắng trở về. Nằm trên nó, xác con được mọi người kính nể khiêng vác trên vai.
Người Kitô chúng ta cũng đã nhận lấy một chiếc mộc. Đó là chiếc mộc của bí tích Rửa tội. Qua cửa ngõ của bí tích này, chúng ta như được gởi ra chiến trường.
Cái chết từng ngày là điều đang chờ đợi chúng ta. Nhưng cái chết đó là con đường dẫn đến vinh quang phục sinh. Đức Kitô, vị thủ lãnh của chúng ta, đã đi qua con đường ấy. Ngài cũng đang có mặt trong cuộc chiến của chúng ta để dìu dắt chúng ta trong từng phút giây. Nếu có một lúc nào đó, chúng ta chán nản muốn đào ngũ và bỏ cuộc, chúng ta hãy nhìn lên thập giá của Ngài. Thập giá đó phải là ánh sáng soi dẫn những đoạn đường tăm tối trong cuộc chiến của chúng ta.
Người đi đường, người đi biển cần có một la bàn để đi đúng hướng, người Ki-tô hữu chúng ta cũng cần có la bàn. La bàn đây chính là lương tâm của mỗi người. Chúa cho chúng ta có một lương tâm biết phân biệt đúng sai. Nếu ta chọn sống chính trực, ngay thẳng, biết phân định tội và phúc, chúng ta đã đi đúng hướng mà Chúa mong muốn. Ngược lại, kể như la bàn lương tâm của chúng ta đã bị hỏng, không còn giúp ích gì cho mọi người. Xin Chúa giúp chúng con biết giữ la bàn lương tâm của chúng con thật ngay chính. Vì chúng con đã được ghi dấu ấn thành con của Chúa. Và xin cho chúng con luôn luôn biết sống theo gương Chúa mỗi ngày. Riêng con xin Chúa mãi là La Bàn trên cuộc đời của con.
Xươn Rồng