Ngày 10/9. Quà tặng quý nhất
Trong một góc hè phố, một bác hành khất tê bại nằm co quắp. Chợt có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đi qua. Người hành khất bèn mở miệng xin bố thí. Người đàn ông ăn mặc sang trọng xỏ tay vào túi áo, nhưng ông tìm mãi mà chẳng được gì. Vừa bối rối vừa thành kính, ông ta mới phân bua với người hành khất:
“Này bác, tôi muốn biếu bác chút đỉnh, nhưng rất tiếc, vì đi bất ngờ nên tôi không có mang tiền theo. Xin bác thông cảm cho”.
Người hành khất mới trả lời: “Cám ơn ông. Ông đã cho tôi nhiều hơn mọi của bố thí. Bởi vì ông đã gọi tôi là Bác. Chưa bao giờ trong đời tôi, tôi đã nhận được danh dự đó trên môi miệng của một người sang trọng nào cả”.
Dù là một ngươi hành khất, dù là một người tàn tật, dù là một người bị xã hội ruồng rẫy bỏ rơi, tất cả mọi người đều có một phẩm giá như nhau. Quà tặng quí giá nhất mà chúng ta có thể trao tặng cho người khác, chính là tôn trọng người đó với tất cả phẩm giá cao quí nhất của họ.
Lạy Chúa! Thường ngày con sống cứ theo thói quen đói –ăn, khát- uống, thích phê phán thì phê phán, không vừa ý thì la mắng, không thích thì nói xấu. Con đang quên mất ai cũng cần được tôn trọng, cần được yêu thương và được người khác đón nhận. Dù một lời nói trân trọng của người dành cho người cũng làm cho xung quanh nở hoa, làm cho mọi người vui vẻ. Thế mà bấy lâu nay con lại không làm được. Xin Chúa hãy dạy con, sửa đổi con và đồng hành với con mỗi ngày.
Xương Rồng