Tin Mừng Lc 10, 1-12. 17-20
Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: ‘Bình an cho nhà này’. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.“Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: ‘Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi’.“Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con, thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: ‘Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy biết rõ điều này: Nước Thiên Chúa đã đến gần’. Ta bảo các con, ngày ấy, thành Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này”. Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: “Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con”. Người bảo: “Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời”.
Suy niệm
Bước vào các nhà sách, chúng ta dễ nhận thấy, một trong những thể loại sách có mẫu bìa, màu sắc, tiêu đề hấp dẫn, được bày bán nhiều, là những cuốn sách dạy về cách để thành công trong cuộc sống, trong công việc. Tại sao thế? Thưa rằng, thời đại này, xã hội lấy sự thành công làm thước đo của sự hạnh phúc, lấy thành công làm nấc thang giá trị đánh giá một con người. Chính vì thế, mọi người không ngừng phấn đấu để có được sự thành công nhất định nào đó.
Các môn đệ của Chúa Giêsu ngày xưa cũng thế, họ được Thầy chọn lựa, huấn luyện, sai đi rao giảng Nước Trời. Sau một thời gian, họ trở về và lòng đầy phấn khởi, vui mừng. Họ kể lại cho Thầy nghe những thành công của họ “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng con” (Lc 10, 17). Thật sự, tâm trạng của các môn đệ cũng giống như tâm trạng của mỗi người chúng ta. Thành công, ai mà không cảm thấy vui; khi vui rồi thì lại muốn chia sẻ với người khác, nhất là với những người sai mình đi làm công việc đó. Trong gia đình, cha mẹ sẽ vui mừng khi thấy con cái thành đạt; nơi cộng đoàn tu sĩ cũng vậy, các bề trên sẽ vui khi thấy các anh, chị em thành công trong học tập, trong công việc của cộng đoàn hay trong khi thi hành sứ vụ. Còn gì vui hơn khi anh, chị em ngồi lại, kể cho nhau nghe những thành quả mà mình hay cộng đoàn đạt được. Đó như là gia vị của đời sống huyng đệ, của tình anh em, tình chị em trong đời sống chung. Nó thật sự cần thiết, nó như nguồn động lực khích lệ tinh thần của mọi người.
Có lẽ chúng ta hơi ngạc nhiên khi thấy cách phản ứng của Chúa Giêsu với các môn đệ. Ngài có khắt khe với các ông quá hay không? Thiết nghĩ, Chúa Giêsu không muốn dập tắt niềm vui của học trò, mà Ngài chỉ muốn nhắc nhở các ông, đừng quá vui mừng với thành công tạm thời ấy mà quên mất điều chính yếu và quan trọng hơn; đó chính là: “các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời”. Hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời” (c 20). Đây cũng là bài học cho mỗi người chúng ta. Đành rằng chúng ta nên và cần phải vui khi chúng ta vì sự cố gắng mà đạt được những thành công nào đó. Nhưng chúng ta không ngủ yên hay bằng lòng với những kết quả ấy, mà phải biết đặt vào trong từng công việc chúng ta làm một ý hướng thiêng liêng; nghĩa là quy hướng tất cả về Thiên Chúa. Vì biết rằng, không có gì mà chúng ta không nhận lãnh từ nơi Ngài. Điều này được ngôn sứ Isaia khẳng định rất rõ trong bài đọc I: “Vì Đức Chúa phán như sau: Này Ta tuôn đổ xuống Thành Đô ơn thái bình tựa dòng sông Cả, và Ta khiến của cải chư dân chảy về tràn lan như thác vỡ bờ. Các ngươi sẽ được nuôi bằng sữa mẹ, được bồng ẵm bên hông, nâng niu trên đầu gối” (Is 66, 12).
Lạy Chúa, dẫu ở trong hoàn cảnh nào, làm bất cứ việc gì con cũng muốn đạt được thành công. Tuy nhiên, trước khi bắt tay làm việc con lại thường quên Chúa. Con chưa tập cho mình có thói quen cầu nguyện để xin ơn Chúa ban, để mời Chúa cùng làm với con. Ngược lại khi thành công, con dễ tự mãn mà không ý thức điều mình đạt được là do ơn Chúa ban. Qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa đang thức tỉnh con, để từ nay con biết quy hướng mọi sự về Chúa. Xin ban cho con ơn biết khiêm nhường để nhận thấy sự giới hạn của bản thân trong sự vô hạn của Chúa. Amen.
Nt. Cúc Trắng, SLE