Suy niệmSuy niệm

Suy niệm Lời Chúa Thứ Ba tuần XIV TN Năm C

Tin Mừng  Mt 9, 32-38

32 Họ vừa đi ra thì người ta đem đến cho Đức Giê-su một người câm bị quỷ ám. 33 Khi quỷ bị trục xuất rồi, thì người câm nói được.34 Dân chúng kinh ngạc, nói rằng: “Ở Ít-ra-en, chưa hề thấy thế bao giờ!” Nhưng người Pha-ri-sêu lại bảo: “Ông ấy dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ.”35 Đức Giê-su đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.36 Đức Giê-su thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt.37 Bấy giờ, Người nói với môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít.38 Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.”

Suy niệm

Chuyện kể lại rằng vào một ngày kia, con Beo buồn bắt đàn khỉ kiêng võng đi dạo sơn thủy chơi (chỉ việc quan lại có quyền bắt dân phục dịch), thình lình nghe tiếng chó sói đi săn. Khỉ, cái nghiệp nó nghe giớn giác, nghe động thất rừng kinh, quăng võng, leo lên cây ngồi hết. Còn con Beo cong lưng chạy miết. Chó sói cứ rượt mãi. Con Beo túng nước sợ chết đuối, may đâu gặp một ông già, theo lạy lục xin ông già cứu, ông già không biết làm sao, mới mở cái túi, ông biểu nó chui vô rồi thắt lại và vác trên vai mà đi. Ông già đi được một đoạn đường xa xa, rồi mở miệng định thả con Beo ra. Con Beo phần thì mệt, phần thì đói bụng quá chừng, nó đòi ăn thịt ông già. Thấy vậy, ông già liền nói: Tao làm ơn cứu mầy cho khỏi miệng chó sói, mà mầy đòi ăn thịt ta sao? Con Beo nói: Cứu gì ông bỏ tôi vô đây ngộp không thở được, thiếu một chút nữa chết còn gì? Bây giờ đói bụng quá, phải ăn mới xong. Nghe thế, ông già lại nói: Thôi thì ta đi hỏi rõ nguyên nhân, chứng cớ cho hẳn hoi rồi ngươi ăn cũng chẳng muộn. Đi tới chòm cây cao lớn, dắt nhau lại hỏi, thì cây nói: Con người là giống bất nhân, ăn nó đi để làm chi? Chúng tôi hằng giúp nó làm nên cột kèo cửa nhà, mà nó còn lấy búa, lấy rìu nó chặt, chém chúng tôi hoài. Ơn nghĩa gì mà để? Ăn nó đi. Con Beo nói: Đó, còn từ chối gì nữa? Nó xông tới và nó đòi ăn.

Khi ấy, ông già lại nói: Cây cối biết gì? Nói vậy chưa đủ tin. Dắt nhau đi tới nữa, gặp một bầy Trâu già. Con Beo lại hỏi có nên ăn đi hay không, thì trâu nói: Chúng tôi làm đầy tớ suốt đời cày bừa, làm ruộng cho có lúa gạo cho nó ăn no nê, đến khi chúng tôi chết rồi, nó còn phân thây, xẻ thịt, cái xương thì làm vạch (dụng cụ của thợ may), da thì bịt trống, đóng giày, đóng dép, cứt thì làm phân, không có biết công ơn chúng tôi chút nào, huống gì là anh? Ăn nó đi là đáng lắm.

Con Beo lại đòi ăn ông già, nhưng ông già nói: Lục súc vô đồ cũng chưa có chắc. Lời tục ngữ có nói rằng: Sự bất quá tam. Xin mầy để hỏi một lần nữa, rồi mầy hãy ăn tao cho đáng số tao.

Dắt nhau đi nữa, một đoạn khá xa, mới gặp một cậu trai đi đường, đứng dừng lại hỏi thì người con trai biểu nói gốc tích lại ban đầu cho nó nghe. Nghe biết rồi mới nói: Nào con Beo hồi đầu mầy thâu mình lại mà chun vô đãy ông già làm sao, thì làm lại coi thử, rồi hãy ăn thịt ông già. Con Beo chun vô rồi, thì cậu trai thắt miệng đãy lại, vô bẻ cây đập con Beo, và vừa đánh vừa dặn: Mầy vô ơn bạc nghĩa với kẻ làm ơn cứu mầy, tội mầy đáng đập chết đi, đáng lắm.

“Làm ơn mắc oán”. Đó là câu nói dân gian của dân tộc Việt Nam. Nó được lưu truyền qua bao thế hệ chất chứa kinh nghiệm sống của ông bà tổ tiên ta. Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người, nhiều lần chúng ta đã từng kinh nghiệm hoặc chứng kiến việc mình làm việc tốt cho người khác, nhưng nhận lại không chỉ là sự vô ơn mà đôi khi là sự phản bội như ý nghĩa của câu chuyện kể trên.

Câu chuyện mà Thánh sử Matthêu tường thuật trong đoạn Tin Mừng hôm nay cũng hoàn toàn đúng với truyện kể trên. Chúa chạnh lòng thương dân chúng khổ cực như đoàn chiên không người chăn dắt nên Ngài đến dạy dỗ, an ủi và chữa lành bệnh tật cho họ. Kết quả sau bao nổ lực cố gắng để giúp đỡ đoàn chiên, Chúa nhận lại có nhiều người vì ganh tỵ đem lòng ghen ghét và vu khống.

Nhưng có lẽ hình ảnh những kẻ ghen ghét trong bài Tin Mừng lại tô rõ hơn hình ảnh trầm lắng, hiền từ của Chúa Giêsu, Chúa không hề chống trả lại họ một lời dù bị oan, bị vu khống. Trái tim của Chúa Giêsu là trái tim của một người cha nhân hậu. Nghĩ về Trái Tim Chúa làm cho con tim của chúng ta được ấp áp lên rất nhiều vì nơi Trái Tim Chúa luôn đầy ắp tình thương cho chúng con . Ở đời người ta có oán báo oán như trong câu chuyện trên đây, nhưng còn Chúa, Chúa không chấp những sai lầm của chúng ta, Ngài luôn luôn hiền lành, khiêm nhường và rất mực bao dung. Ôi, thế gian này tìm đâu được một con người như Chúa.

Một điều quan trọng nữa đó là: Chúa muốn các môn đệ và mỗi người chúng ta biết cộng tác với Ngài bằng cách “cầu xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về”. Cánh đồng truyền giáo hiện nay vẫn còn rất bao la bát ngát. Nhiều nơi thiếu vắng bóng dáng linh mục, tu sĩ. Chúng ta hãy cố gắng hy sinh và cầu nguyện cho có nhiều ki-tô hữu sẵn sàng quảng đại đáp lại lời mời gọi của Chúa để trở thành những tay thợ gặt nhiệt thành ra đi làm chứng cho Chúa.

Lạy Chúa, khi con lỗi lầm, nghĩ đến trái tim nhân lành Chúa, nghĩ đến sự hiền lành và ấm áp của Chúa chính là động lực để con đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Con biết Chúa không khi nào bỏ rơi con, xin cho con luôn biết cậy trông và nương tựa vào Chúa trong suốt cuộc đời. Amen.

Nt Maria Phạm Ngọc Thảo

Bài viết liên quan

Back to top button