Văn hóa - Nghệ thuậtThơ

Kiếp người – Thơ

KIẾP  NGƯỜI

Tôi nợ cuộc đời tiếng “cám ơn”

Nợ người tôi biết, người không quen

Nợ con đường sạch tôi đi lại

Nợ cả vỉa hè râm mát lúc ban trưa

Nợ trái cây ngon hưởng mỗi ngày

Nợ dòng nước sạch tôi tắm mát

Nợ khối ân tình khối yêu thương

Tôi cũng nợ tôi cả cuộc đời

Vui buồn lẫn lộn kiếp nhân sinh

Chỉ mong kiếp người nơi trần thế

Rồi sẽ qua đi chẳng tiếc gì

Còn tôi trở về cùng Thiên Chúa

Đấng tạo nên tôi một kiếp người

 Nt Anna, SLE

Bài viết liên quan

Back to top button