Tin mừng theo thánh Luca 24, 35-48
Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh. Các ông còn đang nói, thì chính Đức Giê-su đứng giữa các ông và bảo : “ Bình an cho anh em”. Các ông kinh hồn bạt vía, tưởng là thấy ma. Nhưng Người nói: “ Sao lại hoảng hốt? Sao lòng anh em còn ngờ vực? Nhìn chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có thịt như anh em thấy Thầy có đây?” Nói xong, Người đưa tay chân ra cho các ông xem. Các ông còn chưa tin vì mừng quá và còn đang ngỡ ngàng, thì Người hỏi: “ Ở đây anh em có gì ăn không?” Các ông đưa cho Người một khúc cá nướng. Người cầm lấy và ăn trước mặt các ông. Rồi Người bảo: “ Khi còn ở với anh em, Thầy đã từng nói với anh em rằng tất cả những gì sách Luật Mô-sê, các sách ngôn sứ và các Thánh Vịnh đã chép về Thầy đều phải được ứng nghiệm”. Bấy giờ Người mở trí cho các ông hiểu Kinh Thánh và Người nói: “ Có lời Kinh Thánh chép rằng: Đấng Ki-tô phải chịu khổ hình, rồi ngày thứ ba, từ cõi chết sống lại; phải nhân danh Người mà rao giảng cho muôn dân, bắt đầu từ Giê-ru-sa-lem, kêu gọi họ sám hối để được ơn tha tội. Chính anh em là chứng nhân về những điều này.
SUY NIỆM
Thời gian như chiếc thoi đưa, xoay vần và chuyển biến theo quỹ đạo của tự nhiên, có những cái xảy ra bất ngờ khiến chúng ta ngỡ ngàng và không tin vào những gì chúng ta thấy. Do đó, chúng ta cần thời gian và dường như thời gian là cây cầu tốt nhất nối kết con người với Thiên Chúa, là sợi dây ràng buộc con người với con người. Chúng ta, đôi lúc cũng phải bước qua mọi rào cản, mọi trở ngại, để có những bước chân dạn dĩ đến với tha nhân. Nhưng, sau những ngày giông bão, những ưu tư muộn phiền, những lắng lo ấy cái mà mỗi người chúng ta cần là sự an bình trong cuộc sống.
Đoạn Tin Mừng kể lại câu chuyện của các môn đệ sau khi Thầy mình bị đóng đinh và chết trên thập giá. Không có từ nào diễn tả nổi sự thất vọng mà các môn đệ Đức Giê-su đang phải đối mặt. Ngay lúc này Chúa hiện ra và trấn an các môn đệ “ Bình an cho anh em”. Lời nói được chính Đức Giê-Su, Thầy mình thốt ra, các môn đệ vẫn còn hoài nghi, ngờ vực. Trong trạng thái sợ hãi đó, Chúa tiến lại gần và xin được cùng ăn với các ông. khiêm tốn nhã nhặn của Người là bài học cho mỗi người chúng ta. Đồng hành với các môn đệ trên đường, Người đồng hóa mình trong cuộc sống với những gian khổ, nhọc nhằn, với những hiểu lầm và đòn roi đã và đang tiếp tục đồng hành với mỗi người chúng ta trên đường dương thế này, Người đồng hóa mình trong cuộc sống với những gian khổ, nhọc nhằn, với những hiểu lầm và đòn roi. Thế nhưng, để đón nhận cái chết của Đức Giê-su, đối với các môn đệ không phải là đơn giản. Chúa hiểu điều đó và Người bước lại, đến gần các ông hơn nữa. Trong Bí Tích Thánh Thể, nơi nhà tạm Chúa âm thầm chờ từng bước chân của chúng ta đến với Chúa, đến với Người qua từng thánh lễ, qua những giờ chầu Thánh Thể và nhất là năng kết hiệp với Chúa dù ở bất cứ nơi đâu, trong hoàn cảnh nào. Vì, chỉ có Chúa mới là nguồn mạch bình an, nguồn hạnh phúc đích thực.
Lạy Chúa, chẳng đâu cho con sự tin tưởng, chẳng đâu cho con sự bình an và chẳng đâu là nơi trú ẩn an toàn. Phải chăng, những lời nói, lời hứa của con người chỉ là những áng mây, những tiếng kèn đồng vang dội. Con cũng có hứa, có hẹn nhưng chính con cũng bị lỗi hoài. Xin cho con được là một chứng nhân nhỏ bé trong lòng xã hội, được chia sẻ với Chúa những khó khăn, hiểu lầm và nhất là xin cho con biết đứng lên từ những yếu đuối của mình mà sống.
Sr Maria. SLE